CategoriesTin tức

“Ăn, cầu nguyện, yêu” và chiếc bánh pizza lộng lẫy

 Những ai đam mê ẩm thực và du lịch hẳn sẽ say mê tiểu thuyết “Ăn, cầu nguyện và yêu” của tác giả Elizabeth Gilbert. Khi nàng chạm môi vào chiếc bánh pizza tại chính Naples, nơi khai sinh ra món ăn danh tiếng, nàng nhận ra đó một trong những phút giây giác ngộ của cuộc đời mình.

 Khi nhận được một câu hỏi: “Tại sao bánh Pizza hình tròn nhưng lại để trong hộp hình vuông và cắt hình tam giác?”, tôi nghĩ rằng món ăn này xứng đáng có một bài viết riêng, bởi đây là một trong những món ăn hiếm hoi trải qua liên tục những cải tiến mạnh mẽ để trụ cùng thời cuộc và tạo nên những thương hiệu hàng đầu trong ngành công nghiệp cảm thực.

1. Sản phẩm hay cần câu chuyện hay

 Sử dụng người nổi tiếng là một trong những phương thức marketing khá phổ biến hiện nay. Nhưng ngay từ thế kỷ 19, lịch sử bánh pizza đã cho thấy cách sử dụng người nổi tiếng một cách khôn ngoan.

 Ban đầu, pizza là món ăn bình dân và giới quý tộc hầu như không biết gì về món ăn này. Tuy nhiên, nhận thức đó thay đổi sau một sự kiện.

 Năm 1889, Hoàng hậu Margherita đến thăm Naples. Người thợ bánh Raffaele Esposito đã dâng lên cho bà một chiếc bánh pizza. Sau khi thưởng lãm, Hoàng hậu vô cùng thích thú. Raffaele Esposito đã có một quyết định khôn ngoan, đặt tên loại bánh pizza đó theo tên của hoàng hậu, đó là Pizza Margherita, loại bánh pizza đầu tiên có tên riêng.

 Pizza đã chính thức bước chân vào trở thành món ăn của cả giới thượng lưu.

 Chưa dừng lại đó, Raffaele còn đưa ý nghĩa văn hóa vào khi giải thích ba nguyên liệu chính sốt cà chua, phô mai mozzarella và lá thơm basil với ba màu đỏ, trắng, xanh chính là 3 màu tượng trưng cho màu cờ nước Ý.

 Chiếc bánh pizza đã khoác trên mình tên của Hoàng hậu và ý nghĩa của Italia, một bước chuyển ngoạn mục.

2. Sự phá cách luôn có phản đối, đừng bận tâm

 Cách ăn pizza kiểu truyền thống, đó là ăn cả chiếc cùng dao dĩa chứ không phải pizza cắt thành từng miếng như ngày nay. Tuy nhiên, chỉ một điểm chạm duy nhất là khách hàng đến nhà hàng rồi mới thưởng thức khó khăn khiến nhiều quán pizza cạnh tranh nhau bằng cách mở ra những quán pizza to hơn, hoành tráng hơn và sau đó âm thầm đóng cửa vì gánh nặng chi phí. Patsy Lancieri, một thợ làm bánh bị rơi vào cái bẫy tương tự khi ông mở nhà hàng của mình vào đầu thế kỷ 20.

 “Đừng đánh nhau trên chiến trường của đối thủ. Hãy tìm ra lãnh địa mà bạn có thể trở thành người dẫn đầu.”

 Trước tình cảnh ngặt nghèo, Patsy Lancieri quyết định cắt bánh thành những miếng nhỏ hình tam giác và cho thật nhiều người vừa cầm đi vừa ăn. Dân gốc Italia ban đầu phản đối kịch liệt vì nó trái với truyền thống. Tuy nhiên, rất nhiều người không phải dân gốc Italia thấy món ăn này có vẻ ngon và đã thử.

 Pizza sau đó đã vượt ra khỏi cộng đồng cứ dân gốc Italia nhỏ bé và được nhiều người dân Mỹ chấp nhận sao đó lan ra trở thành món ăn toàn cầu như hiện nay.

3. Hãy chọn chiến địa của chính mình

 “Đừng đánh nhau trên chiến trường của đối thủ. Hãy tìm ra lãnh địa mà bạn có thể trở thành người dẫn đầu”, đó là cách thức Tom Monaghan đối đầu với Pizza Hut và tạo nên thương hiệu Domino’s.

 Năm 1960, Tom Monaghan mua lại quán pizza có tên DomiNick’s với 500 đô la tiền mặt và 900 đô là làm vốn lưu động. Nhận thấy mình không đủ khả năng để mở rộng chuỗi của hàng như Pizza Hut, Tom đã chọn cho mình một hướng đi khôn ngoan.

 Tom Monaghan phát hiện phần lớn các quán pizza tại Mỹ khi đó quảng cáo rằng mình vừa có chỗ ngồi ăn tại quán và vừa có dịch vụ giao tận nhà. Nhận thấy nhu cầu gọi bánh giao tận nhà ngày càng tăng, Tom đã giới thiệu tới các khách hàng rằng Domino’s là thương hiệu chuyên giao tận nhà.

 Tuy nhiên, chiến lược tốt không biến chuyển thành thắng lợi sau một đêm. Ban đầu, Tom Monaghan đã phải đối diện với khoản nợ lên tới hàng triệu đô la, vướng vào những cuộc kiện tụng liên miên do mải mê mở rộng đế chế của mình nhằm phục vụ cho dịch vụ giao đến tận nhà.

 Giờ đây, Domino’s đã trở thành thương hiệu chuỗi pizza lớn thứ 2 thế giới, chỉ sau ông lớn Pizza Hut.

4. Don’t think outside of the box, think like there are no box

 Doanh số pizza tại thị trường Mỹ đạt 36,78 tỷ USD. Khi nhu cầu tiêu thụ bánh pizza ngày càng lớn, người ta đã bắt đầu có ý tưởng về một loại pizza mà người tiêu dùng có thể tự nướng tại nhà, đó là pizza đông lạnh – frozen pizza.

 Ban đầu, loại bánh pizza này gặp phải sự phản đối dữ dội từ những người làm bánh pizza truyền thống. Họ cho rằng đó không phải là bánh pizza thực sự.

 Tuy nhiên, pizza đông lạnh mà một sản phẩm đúng mực và ra đời đúng thời điểm, đáp ứng đúng nhu cầu của không ít người tiêu dùng.

 Những thương hiệu như Red Baron hay DiGiorno đã nhanh chóng nhảy vào khai thác thị trường mới mẻ này. Tuy rằng có rất nhiều tranh cãi về chất lượng của pizza đông lạnh so với pizza thường, nhưng tính tiện dụng của nó đã được người tiêu dùng ủng hộ nhiệt liệt.

 Ngày nay, pizza đông lạnh tạo nên một thị trường hàng tỷ đô. Riêng dân Mỹ đã tiêu thụ khoảng 2 tỷ chiếc bánh pizza đông lạnh hàng năm.

5. Vĩ thanh “Ăn, cầu nguyện, yêu”

 “Doanh nghiệp có hai – và chỉ hai – chức năng trọng yếu nhất: Cải tiến và Marketing.”

Nhìn lại lịch sử phát triển của pizza, ta thấy nó phản ánh một cách hoàn hảo câu nói nổi tiếng của Peter Drucker, cha đẻ của quản trị học hiện đại: “Doanh nghiệp có hai – và chỉ hai – chức năng trọng yếu nhất: Cải tiến và Marketing”.

 Những thương hiệu thành công nhất trong lĩnh vực pizza đều liên tục cải tiến sản phẩm của mình và có những chiến dịch marketing hoàn hảo, góp phần đưa pizza trở thành “Top 10 món ăn thay đổi thế giới” do CNN bình chọn.

 Tôi thích một trường đoạn trong Eat, Pray, Love, khi cô nàng Liz trong một buổi sáng tinh khiết đã ngủ dậy trễ nải, tự mình cầu kỳ và lọ mọ làm một chiếc bánh pizza thật lộng lẫy để rồi chén sạch nó trong tích tắc.

 C’est la vie, cuối cùng thì đẹp hay không thì cũng không thể mãi hoài ngắm nghía mà phải trải nghiệm thôi.

 Trong phút giây nhận được 1 tin nhắn chẳng mấy vui vẻ thì fuck it all, hãy vứt bỏ đi những ưu phiền, hãy ăn, cầu nguyện và yêu…

Nguồn: brandsvietnam.com

CategoriesTin tức

CÂU CHUYỆN VỀ CHIẾC BÁNH MÌ BAGUETTE

Bánh mì Baguette – Biểu tượng của nước Pháp.

 Tản bộ ở Paris vào buổi sáng, bạn sẽ thấy nhiều người bước ra từ các cửa hàng địa phương, trên tay là những chiếc bánh mì. Trên khắp đất nước, dậy sớm và mua một chiếc baguette là hai việc đặc trưng của người dân. Bánh mì Pháp được biết đến là những ổ bánh có màu vàng bắt mắt, vỏ giòn rụm và ruột mềm dẻo. Nó ngon nhất khi ăn còn nóng hổi.

Bánh mì baguette tại Pháp có từ bao giờ ? Nhiều người thường nghĩ đã là truyền thống thì chắc hẳn baguette phải có từ xa xưa, lâu đời. Trên đài France Culture, sử gia Steven Kaplan, chuyên nghiên cứu về lịch sử bánh mì, cho biết cho tới nay, tại Pháp thường lưu truyền ba giai thoại về nguồn gốc bánh mì baguette.

 Nhiều người nói rằng bánh mì dài được những thợ làm bánh của Hoàng đế Napoléon phát minh vào đầu thế kỷ 19. Nhẹ và ít cồng kềnh hơn so với bánh mì ổ tròn kiểu trước đó, những ổ bánh dài sẽ dễ dàng được binh lính mang theo trong túi đeo sau người. Theo một giai thoại khác, bánh mỳ baguette có xuất xứ từ nước Áo và do một người thợ làm bánh thành Vienna tên là August Zang mang vào Pháp hồi năm 1839, ban đầu được bán ở Paris dưới dạng ổ bánh hình bầu dục.

 

Và theo giai thoại cuối cùng, bánh mì baguette được phát minh trên công trường tàu điện ngầm Paris trong những năm 1900,  thời kỳ mà người lao động được đưa đến từ khắp các vùng miền của nước Pháp và người ta thường chứng kiến các trận ẩu đả giữa công nhân vùng Bretagne và vùng Auvergne.

 Để ngăn ngừa việc người lao động dùng dao đâm nhau, các nhà thầu được cho là đã yêu cầu thợ làm bánh làm ra những ổ bánh mì dễ bẻ bằng tay chứ không cần dùng đến dao mới cắt được.

 Thế nhưng, đó chỉ là các giai thoại truyền miệng. Sử gia Steven Kaplan khẳng định bánh mì baguette truyền thống có nguồn gốc từ thế kỷ XX, xuất phát từ sự thay đổi trong nhu cầu ăn uống của người dân thành thị. Tầng lớp khá giả sống ở đô thị muốn ăn bánh mỳ tươi nhiều lần trong ngày, trong khi những ổ bánh mỳ tròn, to, nặng 1,2-2 kg như thời đó được cho là quá to, phải ăn vài bữa mới hết. Hơn nữa, người ta cũng thích ăn vỏ bánh hơn là ruột bánh.

 Trong nhiều thế kỷ trước đó, bánh mì được làm bằng bột chua, thu được từ quá trình lên men tự nhiên của vi khuẩn có trong lúa mì. Đối với người thợ, quá trình làm bánh rất nặng nhọc, vất vả. Steven Kaplan kể lại người thợ bánh mì thời đó được ví như « thợ mỏ trắng », làm việc nặng nhọc suốt đêm, nhiều người coi việc để thợ làm bánh mì lao động trong điều kiện như vậy là « vô nhân tính », dẫn tới một phong trào tìm cách giảm mức độ cực nhọc cho họ.

 Đến năm 1919, Pháp có một đạo luật cấm thợ bánh mì làm việc vào ban đêm. Vì thế, những người thợ thủ công đã nghĩ ra một cách làm bánh mì đơn giản hơn và tạo hình baguette dài, mảnh để nướng bánh được nhanh hơn. Và thế là bánh mì baguette ra đời … Ban đầu chỉ dành cho những cư dân thành phố giàu có, bánh mì baguette trở nên phổ biến sau Đệ Nhị Thế Chiến.

Làm sao để có những ổ bánh baguette thơm ngon ?
Để bảo vệ bánh mì baguette trước nguy cơ bị công nghiệp hóa, ngày 13/09/1993, chính phủ Pháp, dưới thời thủ tướng Edouard Balladur, ra « sắc lệnh bánh mì » chính thức quy định bốn loại nguyên liệu để làm baguette truyền thống là bột mì, nước, muối và men. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng không như nhiều người nghĩ, làm ra những ổ bánh mì dài thơm ngon đòi hỏi khá nhiều thời gian, công đoạn và đương nhiên là cả sự tỉ mỉ, tinh tế của người thợ làm bánh thủ công.

 Đối với thợ làm bánh Laurent Meyer, điều quan trọng là công đoạn tạo hình bánh phải được làm thủ công. Công đoạn nướng baguette cũng rất quan trọng, bởi bánh có được nướng chín kỹ thì mới cho hương vị thơm ngon.

 Theo Liên đoàn quốc gia các cửa hiệu bánh mì – bánh ngọt, 32.000 cửa hàng chế biến bánh thủ công với 180.000 lao động đạt doanh thu khoảng 11 tỉ euro/năm. Thế nhưng, theo bộ Văn Hóa Pháp, số lượng hiệu bánh đã giảm sút mạnh trong 5 thập niên qua do sự cạnh tranh của các siêu thị với loại bánh mì công nghiệp, cấp đông. Hồi năm 1970 Pháp có 55.000 của hiệu bánh mì thủ công, con số này nay chỉ còn 35.000. Hơn nữa, nghề làm bánh thủ công vốn nặng nhọc nên cũng không còn thu hút giới trẻ.

 Hiện nay, theo ước tính của Liên đoàn quốc gia các nhà sản xuất bánh mì bánh ngọt, ngành này còn thiếu 9.000 thợ làm bánh thủ công. Họ hy vọng việc bộ trưởng Văn Hóa Pháp Roselyne Bachelot chọn bánh mì dài baguette để đệ trình lên UNESCO hồ sơ đề cử di sản văn hóa phi vật thể của nhân loại sẽ góp phần gìn giữ ngành sản xuất bánh mì thủ công của Pháp trước sự cạnh tranh của phương thức sản xuất công nghiệp, cũng như thu hút thêm giới trẻ đến với nghề.

Nguồn: rfi